Đường phố với nhà cửa và những con người tất bật là một nguồn cảm hứng lớn trong nhiếp ảnh.
Cảnh đường phố luôn gợi ra một không khí hiện đại trẻ trung. Những người ham thích chụp ảnh cũng thường nêu ra các câu hỏi về máy ảnh nào thích hợp nhất để chụp đường phố, ý tưởng về chụp chân dung trên đường phố, các mẹo chụp đường phố, v.v..
Dưới đây là kinh nghiệm của một số nhiếp ảnh gia chụp ảnh đường phố.
Thế nào là nghệ thuật chụp ảnh đường phố?
“Chụp ảnh đường phố quả thực có sức hấp dẫn; đó chính là hội họa, ghi lại một khoảnh khắc, một nơi chốn, hay đơn giản là để chúng ta mỉm cười – tuy nhiên để đạt được điều này, trước tiên người chụp ảnh phải biết sưu tầm.
Trong trường hợp của tôi, việc liên tục sưu tầm lưu giữ những bức ảnh đường phố, quá trình đuổi theo những bức ảnh với một dòng chảy thơ ca ngầm, khó mà thờ ơ được với thế giới của nhiếp ảnh đường phố”, theo nhiếp ảnh gia Andrew Stark.
Loại ống kính nào tốt nhất cho nhiếp ảnh đường phố?
“Cá nhân tôi thích sử dụng loại ống kính rộng (24mm, 28mm, 35mm hoặc full frame 35mm) để có thể tiến sát đến chủ thể và ghi lại cái nhìn cận cảnh vào trong bức ảnh. Tôi khuyên bạn hay bắt đầu từ ống kính 75mm hoặc 50mm trước hết để giữ khoảng cách, sau đó mới tiến lại gần”, nhiếp ảnh Markus Hartel chia sẻ.
Làm thế nào để có thể chụp được những bức ảnh đường phố đẹp?
“Tôi thường dành nhiều thời gian để ngắm ảnh hơn là chụp ảnh. Giá sách của tôi cũng có vài hàng chuyên về sách dạy chụp ảnh. Cái gọi là nhiếp ảnh gia giỏi chỉ nên được coi là nguồn cảm hứng và động lực giúp bạn chụp đẹp hơn. Những nhiếp ảnh gia như Elliott Erwitt, Henri Cartier-Bresson, Mario Giacomelli, Robert Frank, Sylvia Plachy và Tony Ray-Jones có thể được kể đến”, nhiếp ảnh gia David Gibson nói.
Còn nhà nhiếp ảnh Blake Andrews cho rằng: “Theo tôi, một nhiếp ảnh gia chụp ảnh đường phố giải cần có cả sự chính xác lẫn cơ hội. Cái tôi tập trung vào không hề diễn ra tình cờ, nhưung cũng có những khoảnh khắc của số phận – thường là những giây cuối cùng – cho nhiếp ảnh gia chụp. Vì thế công việc thường xuyên của tôi là đi dạo quanh với vài chiếc máy ảnh và sự tập trung cao độ, thế nhưng không bao giờ tôi biết chính xác mình sẽ chụp gì”.
“Nhiếp ảnh đối với tôi không phải là một nghề nghiệp, nhưng nó cũng không phải là một sở thích đơn thuần. Đó là cách nhìn thế giới – thế giới ở đây là con người – và cũng là cách kết nối những gì tôi nhìn thấy. Vị trí không quan trọng bằng cảm xúc, cảm xúc càng tinh tế càng tốt. Đó chính là nhiếp ảnh, phải không?”, nhà nhiếp ảnh Lev Tsimring đúc kết.
Địa điểm tốt nhất để chụp ảnh đường phố?
“Càng ở trong đám đông thì khoảnh khắc riêng tư của mỗi người lại càng ít đi. Đồng thời, không gian của mỗi người còn phụ thuộc vào nền văn hóa. Ở một số nước mọi người có thói quen đứng nói chuyện và chạm vào nhau ở nơi công cộng trong khi ở một số nước khác lại không như vậy. Nhưng có những luật bất thành văn. Tiếp cận quá gần, ngay trước mặt họ sẽ làm cho người khác cảm thấy căng thẳng, mặc dù là họ cũng không biết vì sao.
Ở một hội chợ, giữa đường phố của lễ hội hóa trang, sự kiện thể thao, diễu hành, buổi hòa nhạc hay là một nghi lễ, mọi người thường không có nhiều không gian riêng tư. Những sự kiện như thế này kích thích cảm xúc của mọi người nên họ không cần không gian riêng cho mình. Trong hầu hết các trường hợp, mọi người đều cảm thấy rất vui vẻ nên gương mặt có vẻ rất thư giãn”, nhiếp ảnh gia Michael Reichmann chia sẻ.
Làm thế nào để chụp ảnh người lạ
“Chụp ảnh người lạ có lẽ là một trong những khía cạnh khó nhất của nhiếp ảnh đường phố. Nhiều người cho rằng chụp trộm là cách tốt nhất của nhiếp ảnh đường phố, nhưng vẫn có một số ý kiến cho rằng điều này trái với quy phạm đạo đức và cần phải tránh.
Thông thường một nhiếp ảnh gia đường phố sẽ chụp mà không can thiệp hay thay đổi sự tự nhiên của cảnh. Tuy nhiên, lén lút chụp người khác sẽ bị quy kết là những tay săn ảnh paparazzi.
Xin phép để được chụp ảnh ai đó không phải lúc nào cũng là lựa chọn tốt nhất: Rõ ràng là đặt máy ảnh trước mặt, mọi người có xu hướng ngừng làm những việc trước đó, họ còn sửa lại tóc, cười và nhìn vào máy ảnh…”, theo nhà nhiếp ảnh Nitsa.
“Tôi cố gắng ẩn mình đi (một nhiếp ảnh gia trong bộ đồ jeans rất dễ hòa lẫn vào đám đông trên đường phố). Một khi ai đó trông thấy bạn, mọi chuyện sẽ khác đi. Bạn sẽ không chụp được cái mà bạn vừa nhìn thấy.” (Khi ai đó cảm nhận được ánh mắt của nhiếp ảnh gia này, cô ấy không hề ngại. Nếu người đó kêu lên “Đừng chụp tôi!” thì cô ấy sẽ giải thích rằng “Tôi có chụp đâu!” rồi đi mất), nhiếp ảnh gia Vivian Cherry chia sẻ.
Máy ảnh nào cho nhiếp ảnh đường phố?
Nhiếp ảnh gia Joe’s NYC chia sẻ: “Tôi đã từng trải nghiệm với các loại máy kỹ thuật số. Chiếc máy ảnh đầu tiên là khi tôi bắt đầu sử dụng máy ảnh chuyên nghiệp DSLR (Nikon D70). Với loại máy ảnh này, việc chụp ảnh bỗng trở nên rất nhẹ nhàng, đó là nhờ ống ngắm qua ống kính, khả năng chụp nhanh và nhiều chức năng vượt trội khác. Cảm giác chán nản đã bay biến khi không còn bồn chồn, chờ đợi vô ích hay phải xoay sở với sự hạn chế của chiếc máy ảnh cũ. Những bức ảnh cũng trở nên tự nhiên hơn rất nhiều. Sự khác biệt rõ nét hơn khi tôi mua chiếc Nikon D700. Bộ cảm biến mạnh và khả năng chụp trong điều kiện thiếu sáng đã mang lại một sự thay đổi mà bản thân tôi không ngờ tới… Chiếc D700 là chiếc máy ảnh dễ chịu nhất mà tôi từng sử dụng – cùng với đó là chiếc SLR film 35mm tôi sử dụng từ cuối những năm 60”.
Philip Greenspun, một nhiếp ảnh gia khác nói: “Tôi đã từng chụp những bức ảnh rất tuyệt vời với chiếc Canonet trị giá 90 USD và những bức ảnh khá kinh khủng bằng các trang thiết bị đắt tiền. Dù là bạn đang sở hữu chiếc máy ảnh đời mới nhất hay một chiếc máy rẻ tiền không ống kính, điều quan trọng là cái đầu và trái tim đằng sau chiếc máy ảnh. Hầu hết các bức ảnh của tôi được chụp bằng Canon EOS SLR. Các bức còn lại được chụp bằng máy compact.”
“Tôi chụp bằng máy phim của Pentax và máy Mamiya…”, theo Brain Ramnath. “Tất cả các bức ảnh của tôi được chụp bằng máy Leica M9 và 50 Noctiux 0.95…”, Steve Huff nói. Còn Craig Martin: “Tôi đang sử dụng Canon Rebel Xti, mặc dù tôi cũng thường mang theo chiếc máy Canon Powershot SD800 nhỏ để chụp trộm trong các tình huống bất ngờ”.
Bạn nên chụp gì?
“Trong lớp học nhiếp ảnh đường phố, tôi thường động viên các học viên bằng cách nói rằng mọi thứ đều có thể là nguồn cảm hứng cho nhiếp ảnh. Và đúng là như vậy. Tôi động viên sinh viên, cũng là động viên bản thân, để mang máy ảnh ra ngoài thế giới, trong đầu không có một ý niệm nào làm trở ngại cho việc chụp những thứ mới mẻ.
Nhưng tôi có một ngoại lễ cho việc phá luật, đó chính là những người trên đường phố. Tôi cho rằng chụp ảnh người nghèo khổ là lợi dụng hoàn cảnh khó khăn của họ, có lẽ họ không tự nguyện ở đó. Vì có rất nhiều người trong cảnh màn trời chiếu đất, tôi cảm thấy rằng chụp ảnh họ là xâm phạm quyền riêng tư. Vì thế, tôi không chụp ảnh họ”, chuyên gia nhiếp ảnh Mason Resnick tiết lộ.
Có nhất thiết ảnh chụp đường phố là trắng đen?
“Giống như nhiều nhiếp ảnh gia mà tôi ngưỡng mộ, ban đầu toàn bộ bức ảnh đường phố tôi chụp là ảnh đen trắng. Tôi sớm nhận ra rằng để tạo ra sự khác biệt với các bậc tiền tôi, tốt hơn là tôi nên chụp ảnh màu. Chỉ có một vài nhiếp ảnh gia chụp ảnh màu như Joel Meyerowitz, Alex Webb và Martin Parr, tôi cảm thấy các bức ảnh của tôi cũng có những nét giống các vị này.
Làm việc ở Luôn Đôn có vẻ như không phải là điều kiện lý tưởng để chụp ảnh đường phố màu, vì thế ánh sáng không thể đẹp như ở Brazil. Nhưng với những màu sắc biến đổi không ngừng của các biển quảng cáo, đường phố Luân Đôn đã giống như như Paris và New York”, nhiếp ảnh gia David Solomons nói.
Nguồn cảm hứng đến từ đâu?
“Dù có rất nhiều nhiếp ảnh gia, nhưng tôi luôn theo chân Walker Evans, Dorothea Lange, Margaret Bourke – White, Lee Friedlander, và Robert Frank. Họ có những tác phẩm nghệ thuật mà tôi luôn thầm ước mình có thể làm được như vậy. Và tôi luôn luôn nghĩ theo cách họ nghĩ.”
Và mặc dù tôi thích các sáng tác của các nhiếp ảnh gia trên blog của họ, chỉ có một vài người trực tiếp ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi: Raul Gutierrez, Joseph Holmes, Michael David Murphy, và Peter Ross”, theo kinh nghiệm của nhiếp ảnh gia Rion Nakya.
Theo anhso.net